Lâu lắm rồi, Quân mới lại có một trải nghiệm điện ảnh khiến mình phải “gồng” hết sức để không bật khóc giữa rạp. Nếu bạn đang tìm một bộ phim chạm đến những góc sâu nhất của cảm xúc, thì Mang Mẹ Đi Bỏ chính là cái tên bạn không thể bỏ lỡ. Đây không chỉ là một bộ phim, mà là một lát cắt chân thực đến đau lòng về tình mẫu tử trong nghịch cảnh.

Cái tựa phim đầy nghịch lý và một câu chuyện xé lòng
Ngay từ cái tên, Mang Mẹ Đi Bỏ đã gây ra một sự tò mò xen lẫn nhói lòng. Nhưng đừng vội hiểu lầm, bộ phim là hành trình ngược lại, một hành trình đong đầy yêu thương của người con trai tên Hoàn (Tuấn Trần thủ vai) dành cho mẹ mình, bà Hạnh (nghệ sĩ Hồng Đào). Cuộc sống của hai mẹ con vốn đã vất vả, nay lại càng thêm nghiệt ngã khi bà Hạnh mắc phải Alzheimer – căn bệnh đáng sợ dần dà đánh cắp đi ký ức, biến bà trở về thành một đứa trẻ ngơ ngác trong chính ngôi nhà của mình.
Bộ phim không tô hồng thực tế. Nó phơi bày trần trụi sự mệt mỏi, bất lực và cả những khoảnh khắc tuyệt vọng của người chăm sóc. Nhưng xuyên suốt những gam màu u tối ấy, tình thương của Hoàn dành cho mẹ vẫn là ngọn lửa ấm áp, soi sáng cho cả câu chuyện.
Diễn xuất “chạm đỉnh” của Tuấn Trần và nghệ sĩ Hồng Đào
Điểm sáng lớn nhất và cũng là linh hồn của phim chính là màn trình diễn xuất thần của bộ đôi diễn viên chính. Tuấn Trần đã có một vai diễn để đời, lột tả hoàn hảo hình ảnh người con trai khắc khổ, gai góc bên ngoài nhưng bên trong lại mềm yếu và tan vỡ khi đối diện với bệnh tình của mẹ. Ánh mắt của Tuấn Trần, khi thì bất lực, lúc lại chan chứa yêu thương, thật sự ám ảnh người xem.
Về phần mình, nghệ sĩ Hồng Đào đã chứng minh đẳng cấp của một diễn viên gạo cội. Chị không chỉ “diễn” ra một người bệnh Alzheimer, mà dường như đã “sống” cùng nhân vật Hạnh. Từ dáng đi, cử chỉ thất thần, cho đến những khoảnh khắc lúc nhớ lúc quên, tất cả đều được thể hiện một cách chân thực đến đau xót. Sự tung hứng ăn ý giữa hai thế hệ diễn viên đã tạo nên một sợi dây kết nối cảm xúc mãnh liệt, khiến khán giả không thể không thổn thức.
Khi ký ức bị đánh cắp và tình thân là phép thử
Mang Mẹ Đi Bỏ làm rất tốt việc đan cài giữa hiện tại nghiệt ngã và quá khứ tươi đẹp của bà Hạnh ở Hàn Quốc. Những thước phim hồi tưởng ấy như những nhát dao cứa vào lòng người xem, càng làm tăng thêm sự xót xa cho tình cảnh hiện tại. Bộ phim không chỉ nói về Alzheimer như một căn bệnh, nó nói về nỗi sợ lớn nhất của những người con – nỗi sợ một ngày cha mẹ không còn nhận ra mình, sợ phải chứng kiến người thân yêu nhất dần trở thành một người xa lạ.
Cái kết và lời nhắn gửi sâu sắc
Cái kết của phim có thể sẽ tạo ra nhiều luồng ý kiến trái chiều. Nhưng với cá nhân Quân, đó là một cái kết hợp lý, một sự giải thoát cần thiết và trọn vẹn trong bi kịch. Nó không phải là một happy ending cổ tích, mà là một cái kết rất “đời”, buộc chúng ta phải suy ngẫm về ranh giới của tình yêu, sự hy sinh và lòng bao dung.
Thật sự, Mang Mẹ Đi Bỏ là một bộ phim đáng xem, đáng suy ngẫm. Quân khuyên bạn hãy dắt ba mẹ, anh chị em hoặc những người bạn thương yêu nhất đi xem cùng. Để rồi sau khi bước ra khỏi rạp, chúng ta sẽ biết trân trọng hơn những giây phút quý giá được ở bên gia đình, khi ký ức của họ vẫn còn vẹn nguyên. Nhớ chuẩn bị sẵn khăn giấy nhé!
Theo dõi Quân Điện Ảnh tại:
- TikTok: https://www.tiktok.com/@quandienanh
- YouTube: https://www.youtube.com/@quandienanh
- Review phim: https://quandienanh.com/category/review-film
Quân Điện Ảnh